***PHÉP MÀU ĐẾN TỪ ĐÂU?!***
Phần nhiều người thế
gian khi rơi vào nghịch vận, họ ôm niềm tiếc thương, oán thán, trách than cho
số phận, ông trời đã cướp đi nhiều điều của họ (từ tiền bạc, của cải, đến danh
vọng tương lai, đến vợ con, thân quyến... cho đến một phần thân thể như đôi
mắt, đôi tay, cái chân, giọng nói.... v..v).
Vì cách nghĩ sai lệch
như vậy cho nên họ thường tự mình đi vào bế tắt. Và chính lúc này đây họ mới là
người tự mình thả trôi đi tất cả mọi thứ của mình chứ chẳng phải ông trời, cũng
không do số mệnh.
* Trước hết chúng ta
phải liễu triệt rằng: Những thứ mà ta vừa liệt kể bên trên từ:
(Tiền bạc, của cải, đến danh vọng, tương lai, đến vợ con, thân quyến... thậm chí đến cả thân xác gá tạm này....) tất cả những thứ ấy nào đâu phải nó là CỦA TA!?
Tất cả những thứ ấy vốn dĩ nó thuộc về vô thường, nó thuộc về nhân duyên của nhân quả. Chứ nó chưa hề thuộc về Ta.
Và ta chỉ là người (tạm thời) quản lý, sử dụng chúng.
Đến khi duyên tận thì phải hoàn lại cho vô thường, cho nhân duyên nhân quả.
Vậy thì có gì phải luyến tiếc? Có gì còn phải vấn vương!?
Thứ không thuộc về ta, thì ta lại mong cầu, ao ước được thường trụ, được bất chuyển. Còn ngược lại thứ thuộc về ta, thì ta lại không khéo gìn giữ, vun bồi??!
Vậy thứ gì thuộc về ta?! Nếu không phải là chân, tay, mắt, mũi? Không phải là cha mẹ, vợ con? Không phải là công danh, tài lộc?!
Thứ thuộc về ta ngay trong đời này duy nhất và chỉ có một đó chính là tâm trí của ta. Tâm trí ấy tạo ra ta, tạo ra một người tên Sửu mà không hòa lẫn với trăm ngàn người tên Sửu khác trong đời. Chứ không phải những thứ thuộc về vô thường và nhân duyên nhân quả kể bên trên.
Vậy thì khi rơi vào nghịch vận, ta phải hoàn trả lại một phần của vô thường về lại vô thường, như của cải, tài vật, danh tiếng, sự nghiệp, hay cha mẹ, vợ con, thậm chí là tay chân, mắt mũi. Thì cái thuộc về Ta vẫn đang hằng hữu trong ta. Ta vẫn là chính bản thân ta với Tâm Trí hoàn toàn không trùng lặp với bất kỳ ai khác.
Tâm trí đó vẫn minh tuệ để ta thấu rõ ngọn nguồn nhân quả, tâm trí đó vẫn tinh tường cho ta thấu rõ thế sự vô thường.
Có một người có nhiều danh tiếng, chẳng may rơi vào nghịch vận, thế sự vô thường đã lấy đi của anh ấy một cánh tay. Anh ta rơi vào suy sụp, tất cả mọi thứ dường như đã khép lại với anh ấy.
Thầy hỏi: vậy nếu có một mong cầu, thì anh sẽ mong cầu điều gì từ phép màu ánh sáng Thích Ca?
Anh ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời rằng:
Nếu Phép Màu chư Phật là có thật, con xin hãy cho con có lại được cánh tay như cũ.
Thầy cười và bảo với anh ấy rằng: Phép màu Thích Ca là hoàn toàn hiện hữu, là có thật. Nhưng nếu cho anh lại một cánh tay, hay thậm chí ban thêm cho anh năm, mười cánh tay khác nữa nó cũng chỉ là vô ích, và anh vẫn sẽ là một kẻ sống với sự tạm bợ của vô thường, anh vẫn sẽ là người có khuyết tật tự tâm.
Cánh tay kia dù khỏe mạnh, dù linh hoạt nhường nào thì cũng trở thành vô dụng khi tâm trí anh đã gá tạm nương nhờ.
Vì vậy, thầy thấy rằng, nếu phải xin phép màu chư phật anh nên xin thay đổi cái đầu mình, thay vì xin được mọc lại một cánh tay!!!
(Tiền bạc, của cải, đến danh vọng, tương lai, đến vợ con, thân quyến... thậm chí đến cả thân xác gá tạm này....) tất cả những thứ ấy nào đâu phải nó là CỦA TA!?
Tất cả những thứ ấy vốn dĩ nó thuộc về vô thường, nó thuộc về nhân duyên của nhân quả. Chứ nó chưa hề thuộc về Ta.
Và ta chỉ là người (tạm thời) quản lý, sử dụng chúng.
Đến khi duyên tận thì phải hoàn lại cho vô thường, cho nhân duyên nhân quả.
Vậy thì có gì phải luyến tiếc? Có gì còn phải vấn vương!?
Thứ không thuộc về ta, thì ta lại mong cầu, ao ước được thường trụ, được bất chuyển. Còn ngược lại thứ thuộc về ta, thì ta lại không khéo gìn giữ, vun bồi??!
Vậy thứ gì thuộc về ta?! Nếu không phải là chân, tay, mắt, mũi? Không phải là cha mẹ, vợ con? Không phải là công danh, tài lộc?!
Thứ thuộc về ta ngay trong đời này duy nhất và chỉ có một đó chính là tâm trí của ta. Tâm trí ấy tạo ra ta, tạo ra một người tên Sửu mà không hòa lẫn với trăm ngàn người tên Sửu khác trong đời. Chứ không phải những thứ thuộc về vô thường và nhân duyên nhân quả kể bên trên.
Vậy thì khi rơi vào nghịch vận, ta phải hoàn trả lại một phần của vô thường về lại vô thường, như của cải, tài vật, danh tiếng, sự nghiệp, hay cha mẹ, vợ con, thậm chí là tay chân, mắt mũi. Thì cái thuộc về Ta vẫn đang hằng hữu trong ta. Ta vẫn là chính bản thân ta với Tâm Trí hoàn toàn không trùng lặp với bất kỳ ai khác.
Tâm trí đó vẫn minh tuệ để ta thấu rõ ngọn nguồn nhân quả, tâm trí đó vẫn tinh tường cho ta thấu rõ thế sự vô thường.
Có một người có nhiều danh tiếng, chẳng may rơi vào nghịch vận, thế sự vô thường đã lấy đi của anh ấy một cánh tay. Anh ta rơi vào suy sụp, tất cả mọi thứ dường như đã khép lại với anh ấy.
Thầy hỏi: vậy nếu có một mong cầu, thì anh sẽ mong cầu điều gì từ phép màu ánh sáng Thích Ca?
Anh ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời rằng:
Nếu Phép Màu chư Phật là có thật, con xin hãy cho con có lại được cánh tay như cũ.
Thầy cười và bảo với anh ấy rằng: Phép màu Thích Ca là hoàn toàn hiện hữu, là có thật. Nhưng nếu cho anh lại một cánh tay, hay thậm chí ban thêm cho anh năm, mười cánh tay khác nữa nó cũng chỉ là vô ích, và anh vẫn sẽ là một kẻ sống với sự tạm bợ của vô thường, anh vẫn sẽ là người có khuyết tật tự tâm.
Cánh tay kia dù khỏe mạnh, dù linh hoạt nhường nào thì cũng trở thành vô dụng khi tâm trí anh đã gá tạm nương nhờ.
Vì vậy, thầy thấy rằng, nếu phải xin phép màu chư phật anh nên xin thay đổi cái đầu mình, thay vì xin được mọc lại một cánh tay!!!
Bởi chỉ có cái đầu mới
là anh, mới đưa anh đến với sự minh thông, chân chánh, đến vớ sự ngộ pháp liễu
triệt vô thường. Vì dù hôm nay anh không mất cánh tay, thì ngày sau cánh tay
theo tuổi già cũng trở nên run rẩy, bất lực với thân anh.
Và cũng như vậy, dù hôm nay không phải là cánh tay, mà nó là vợ, là con anh, là công danh, sự nghiệp, là tài vật, của cải thì anh vẫn sẽ rơi vào mê chấp như hôm nay mà thôi.
Và thay gì vô thường chỉ lấy đi thứ của vô thường thì anh lại tặng thêm cho vô thường thứ duy nhất thuộc về anh. Đó chính là tâm lực của bản thân anh.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÔ NI PHẬT!
CHÚC TẤT CẢ TINH TẤN, LIỄU PHÁP.
https://www.facebook.com/quyluattamgioi/posts/1572198576334011:0
Và cũng như vậy, dù hôm nay không phải là cánh tay, mà nó là vợ, là con anh, là công danh, sự nghiệp, là tài vật, của cải thì anh vẫn sẽ rơi vào mê chấp như hôm nay mà thôi.
Và thay gì vô thường chỉ lấy đi thứ của vô thường thì anh lại tặng thêm cho vô thường thứ duy nhất thuộc về anh. Đó chính là tâm lực của bản thân anh.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÔ NI PHẬT!
CHÚC TẤT CẢ TINH TẤN, LIỄU PHÁP.
https://www.facebook.com/quyluattamgioi/posts/1572198576334011:0
0 nhận xét:
Đăng nhận xét